Đời này hắn phế rồi!
“Khoan đã!” Đột nhiên, một vị giám khảo già dặn nhất nói.
“Sao vậy thầy?” Các giám khảo khác hỏi.
Vị giám khảo già nói: “Khảo nghiệm lại cho hắn!”
Nghe câu này, Dương bừng lên hy vọng, quay đầu lại nhìn lão già đầy vẻ biết ơn.
Thấy ánh mắt Dương, lão già nói: “Không cần cảm ơn ta, chỉ vì cân hết pin nên không phát sáng thôi!”
“Địu mé vậy mà làm hết hồn!” Dương mừng rỡ chửi thề, rồi chợt biết mình lỡ miệng nên cười hề hề xin lỗi.
Cân được nạp linh lực,bướm xinh Dương lại hồi họp đứng lên.
Cả quảng trường lại chết lặng.
“TƯ CHẤT: KHÔNG!”
“ĐỊNH MỆNH!” Dương cay đắng gào to.
“Bà nội nó… ông bà già nó… quan hệ mẫu thân nó…” Dương vừa đi vừa lầm bầm chửi rủa, hắn nhục nhã đến nỗi không biết làm gì khác ngoài cắm đầu rời khỏi quảng trường. Đang không biết làm thế nào để nó buông mình ra thì bất chợt tiếng Gia Bảo khóc ở bên ngoài làm bà Linh mừng rỡ :
– Buông mẹ ra! Gia Bảo đang khóc kia kìa.
Long tiếc lắm, đâu phải lúc nào nó cũng liều như này đâu. Em cũng muốn ra lắm rồi… đang sướng nên phải kìm từ nãy đến giờ.
– Vợ chồng mình cùng ra nhé!
– Vâng.
Hai tay Long bám chặt vào hai vú Thảo làm điểm tựa, mông nó hẩy lên rồi giữ chặt trên không để bắt đầu bắn. Dần dần Cat và tôi trở nên thân mật.